Ngày… năm 2010

Anh, nếu chúng mình đến với nhau, em có thể yêu cầu anh một việc được không?

Em nói đi.

Em muốn anh hứa sẽ luôn thương yêu con gái như con của anh, nó đã thiệt thòi rồi…

Em đâu cần phải nói vậy, mọi cái đều là lỗi của người lớn, chứ trẻ con chẳng có tội gì.

Ngày… Năm 2012

Dậy đi con gái, bố đưa đi học không muộn rồi.

Khôngggg, con buồn ngủ…

Thế ngủ tiếp đi, lát bố đưa xuống Cảng ngồi bán tăm nhé, khỏi phải đi học hành vất vả 😉

Hic, con dậy ngay đây!

Ngày… Năm 2013:

Alo, bố giảng cho con bài toán này với, mẹ giảng khó hiểu quá đi 🙁

Vâng tôi nghe đây, cô nói đi, cả tháng tôi mới đi nhậu một bữa mà cũng không yên với cô được.

Ngày… Năm 2015

Bố, hôm nay ở trường có mấy đứa lớn chặn con ở cầu thang, kêu có tiền thì đưa cho chúng nó, may lúc ấy có cô đi xuống nên chúng nó mới để con đi 😪

Lần sau gặp chúng nó con bảo: tớ không mang tiền trong người, nhưng nhà tớ ngay gần đây, mấy bạn thích thì đi cùng tớ về nhà, cần bao nhiêu tớ bảo bố tớ đưa cho, không thì bạn đợi tớ gọi điện thoại bảo bố tớ mang ra tận đây cho nhé!

Ngày… Năm 2017:

Alo bố, con bị hỏng xe ở trường rồi, bố đến đón con điiiiii

Cái gì, sao mày vô dụng thế hả con, học lớp 10 rồi mà không có thằng bạn trai nào nó đưa về à, mà còn phải gào mồm lên gọi bố, bằng tuổi mày ngày xưa mẹ mày chả yêu xong mấy lứa rồi!

Bố…ố…ố… 😭

Được rồi, kiếm chỗ mát mát đứng, đợi tôi 15p tôi ra 🙁

Ngày… Năm 2019:

Hoa đây cắm đi, con gái lớn như cái bồ rồi mà 8/3 không có thằng nào thày cúng cái gì, thế mà không biết nhục mới tài!

Chả nhục, zai lúc nào chả sẵn, mà con chưa thích nhá, ở nhà với bố mẹ đang sướng sao con phải vội?

Ngày… Năm 2020:

Cô kia, bỏ ngay chân xuống, con gái con đứa gì ngồi cho cả chân lên ghế thế hả, vô duyên!

Mẹ cũng ngồi thế sao bố mắng mỗi con?

Mày cứ lấy được chồng tốt như bố mày đi, thì mày có cho cả chân lên bàn cũng chả ai bảo gì nhá 😎

Hứ, suốt ngày đuổi đi lấy chồng, còn lâu nhá, bố đừng có mơ!

Ngày…năm 2021:

Bố, hôm nay con phải đến trường sớm, bố rửa bát hộ con nhé 😊

Đùa à, áo bố mày mặc, xe bố mày đi, tiền bố mày tiêu, xong giờ việc mày bố làm á?

Tùy bố thôi (véo von từ tận ngoài cổng vọng lại), nếu không thích thì bảo vợ bố làm cho 🤣

Đứng lại, mày định đánh đố bố mày đấy à?

Tôi ngồi mơ màng bên cửa sổ, vừa cười vừa ngắm hoa hồng nở ngoài vườn, trong khi “Kẻ chiến bại” trong cuộc đấu khẩu vừa làu bàu vừa thu dọn bát đi rửa, trong khi đứa “chiến thắng” đã chuồn mất từ đời nào. Mỗi ngày nghe hai bố con chí chóe nhau trái tim tôi đều rộn lên niềm biết ơn cuộc đời đã ban cho mẹ con tôi người đàn ông nhân hậu và đầy trách nhiệm này.

Mười năm trước tôi đã quyết tâm bước qua mọi rào cản để cưới người ấy khi nhìn thấy đứa con gái tám tuổi của tôi níu tay anh thật tự nhiên và tin cậy, chính khoảnh khắc ấy đã làm trái tim băng giá của tôi tan chảy, vì tôi biết người ấy sẽ là chỗ dựa vững vàng cho mẹ con tôi suốt cả cuộc đời này!

Tâm trí tôi mơ màng quay lại một đêm mùa xuân thật lạnh mười hai năm trước, tôi – người phụ nữ ba mươi ba tuổi lãnh đạm và kiêu ngạo đã bất ngờ tìm lại được sự rung động trong vòng tay ấm áp của người bạn cũ.

Ngày ấy tôi đã rời khỏi cuộc hôn nhân thiếu vắng tình yêu, và tự nhủ sẽ sống vui vẻ với sự tự do và tự lập của mình. Nhưng anh đã đến, cho tôi được trở lại sống với đúng bản ngã của mình – một người phụ nữ yếu đuối và mong được chở che. Điều tôi lo ngại nhất là đứa con gái tám tuổi ngây thơ, đứa con gái mà tôi đã đánh đổi cả sự nghiệp và tài sản, và tôi cũng sẽ sẵn sàng đánh đổi cả hạnh phúc riêng của tôi nếu điều đó làm nó khổ. Nhưng người đàn ông này đã không để mẹ con tôi phải lo sợ, thiệt thòi, suốt những năm qua anh đã cho con gái một gia đình đúng nghĩa, sự thương yêu vô điều kiện của người cha đúng nghĩa.

Hai năm yêu nhau đầy sóng gió đã không ít lần tôi muốn buông tay, vì biết bao sự ganh ghét của thế gian, vì câu “trai tơ – nạ dòng” cay nghiệt, chính tình yêu kiên định của anh đã giúp tôi vững lòng đi tiếp.
Rồi con trai nhỏ ra đời lại bị sự cố thai kỳ thiếu đi một bàn tay trái, nỗi đau người mẹ và áp lực trăm bề khiến tôi suy sụp cả tinh thần và thể xác, chính lúc ấy bờ vai vững chãi và tình yêu thương của anh đã kéo tôi ra khỏi hố sâu trầm cảm, cho tôi sức mạnh để vượt qua những thăng trầm. Vì tôi biết, anh không chỉ là người chồng tốt của tôi, mà còn là người cha tốt của con gái tôi – đứa con vốn là minh chứng cho việc tôi đã từng sống với người đàn ông khác, mà không hề thoáng chút hờn ghen, phân biệt.

Mười năm không phải là chặng đường quá dài đối với một cuộc hôn nhân, nhưng lại là chặng đường vô cùng quan trọng để một cô bé tám tuổi trở thành một cô gái mười tám tuổi với đầy đủ hành trang, ước mơ và hoài bão trước tương lai. Rồi mai đây bước vào đời, cô gái ấy sẽ mang theo một trái tim ấm áp, sự tự tôn và nhận thức đúng đắn về tình yêu thương, sự tôn trọng cần có trong một gia đình. Và tôi biết ơn anh vì điều đó.

Mười năm bên nhau với biết bao cung bậc của buồn vui, gian nan, vất vả, con gái đã vào đại học, con trai học lớp 3, anh chàng lãng tử ngày nào giờ tóc đã đầy sợi bạc, nhưng lúc nào cũng cưng chiều vợ như cô gái năm xưa. Gia đình vẫn luôn là nơi bình an ấm áp nhất mà chúng tôi chung tay xây đắp. Và hôm nay khi anh hỏi: kỷ niệm ngày cưới năm nay vợ muốn quà gì? Tôi đã trả lời bằng tất cả sự chân thành: Đối với em, Anh là món quà tuyệt nhất.

Theo FB Hoàng Thu Hương