Tấm bảng không phải để đập vào mặt nó đâu, mà là để bạn vẽ sơ đồ tình yêu của con! Gọi con tới mà vẽ, cho nó thấy, bố mẹ nó đang tư duy “láo toét” như thế nào khi phát hiện con trai học THCS, yêu một cô học THPT, con bà bán ốc đầu ngõ!

(Mình comment thế này khi một bạn trên mạng hỏi, làm thế nào để ngăn khi con trai 15 tuổi yêu sớm!)

Bây giờ về, gọi nó ra, lấy một tấm bảng trắng bút dạ ra để dạy dỗ nó nhé:

1. Con đang yêu bà bán ốc, chính thế!

Cô kia đang sống bằng bố mẹ cô ấy, đang ăn, mặc, đang nhắn tin cho con bằng cái điện thoại mà cô ấy không hề làm ra, viết mail bằng cái laptop do bố cô ấy mua cho, đi chơi với con bằng cái xe do mẹ cô ấy bán ốc lấy tiền, cô ấy đang tô son bằng tiền của bố mẹ.

Thậm chí cái quần lót của cô ấy thực ra cũng là chiếc quần sở hữu thuộc về gia đình cô ấy! => Cô kia thực ra chỉ là con số Không mà thôi! Con cũng thế!

Trừ đi các giá trị của gia đình đi, thì con chưa hề có bất cứ thứ gì thực sự do chính con làm ra cả! Con không hề có một danh từ, đó là danh từ “GIÁ TRỊ”. Vậy con có lẽ đang yêu một người cũng vô giá trị chẳng khác gì con, hoặc nói cách khác, thực ra con đang yêu bà bán ốc + ông chồng bà bán ốc! Vì mọi giá trị mà con nhìn thấy, nó đều là của ông bà ấy đấy!

Nếu con thi đỗ đại học, thành tích đó mới là tài sản của con làm ra! Nếu con đi làm thêm mua được một bộ quần áo, bộ ấy mới thực sự là phong cách mà con có! Nếu con bỏ học đi làm, công việc con làm ổn định rồi, thì chỗ làm đó mới là tài sản mà con có!

Nên nếu con nhịn ăn sáng mua hoa hồng tỏ tình. Xin lỗi con, hoa hồng đó là bữa sáng của bố mẹ. Nghĩ kỹ đi, sao bố con phải nhịn ăn sáng để tỏ tình với cô kia?

2. Ơ thế tình yêu là 0+0=1?

Mẹ nói đùa đấy! Thưc ra con rất có giá trị, cô ấy cũng rất có giá trị! Nhưng giá trị ấy hiện nay, ở tuổi mười mấy, chỉ là tâm hồn, tương lai, tính cách, là những thứ còn chưa hề định hình, chưa hề có!

Con đang ở lớp 9, còn cần vài năm nữa để biến những giá trị con đang có (tâm hồn, lãng mạn, niềm tin, sự dịu dàng, v.v…) thành những giá trị thực sự là của con!

Ví dụ: Lãng mạn phải bằng tiền của con làm ra, ko phải bằng tiền bố mẹ! Lãng mạn trên tiền bố mẹ thì tên nó ko phải là lãng mạn, mà tên nó là ăn bám!

Rồi niềm tin của con phải trở thành 1 kết quả, ví dụ tin rằng mình sẽ đến đích, hết lớp 12 một cách trọn vẹn, như mọi công dân khác, vì hiện tại phổ cập lớp 12 rồi v.v… Niềm tin còn là không vi phạm pháp luật, không đua xe, không đưa nhau vào nhà nghỉ để quan hệ tình dục với người dưới 16 tuổi (Ý mẹ là con đang hoàn toàn có thể đưa cô ấy vào tù!)

Rồi dịu dàng phải thể hiện ra trong cách con ứng xử với cả thế giới, được bố mẹ thầy cô công nhận con có đức tính đó, chứ ko phải 2 đứa đóng cửa yêu nhau tự dịu dàng với nhau, đó là thủ dâm tinh thần, đó ko phải là yêu, yêu gì mà kéo nhau tụt lùi lại, tâm hồn đóng cửa lại với mọi người?

Vậy con cần thời gian để biến giá trị của con và cô ấy trở thành giá trị thực sự, làm cho “Giá Trị” ấy tồn tại mà ko cần nhờ tiền của bà bán ốc, xe máy của bố mẹ, internet con đang xài chùa của nhà mình!

3. Vẽ xong mấy cái sơ đồ đó, chốt lại:

Vậy điểm cuối của những sợi dây giá trị này là gì: Bố mẹ muốn: 1 ngày con nói chuyện với mọi người đủ 1 tiếng, làm việc nhà 2 tiếng, học đủ 3 tiếng, 1 tuần không trễ hẹn quá 1 lần hoặc đi muộn quá 1 lần, học hết lớp 12 mà còn trinh.

Thế thôi, còn thì yêu đi, tổ sư ông tướng!

Cre: Trang Hạ